PDA

View Full Version : Hãy mở rộng trái tim yêu thương



kimthao77
01-26-2011, 06:46 PM
Đối với tôi, quả thật là vô tâm khi để cho những đứa bé tật nguyền ngồi trên xe lăn đến học thể dục với các đứa trẻ mạnh khỏe khác. Tôi đã nghĩ như thế cho đến một ngày nọ, tôi tình cờ nhìn vào phòng tập thể dục của con gái tôi, Elizabeth…


http://cB8.upanh.com/19.0.24561107.W8G0/01.jpg

Steve Schulten là huấn luyện viên thể dục lâu năm của trường tiểu học Little Harbour. Ông là một thầy giáo đầy năng lực và rất tận tâm, nên được các phụ huynh và tất cả học sinh kính trọng và thương mến.

Khi con trai tôi, Jonathan, vào lớp mẫu giáo, nó luôn miệng nhắc đến thầy Steve Schulten và kể chuyện về giờ thể dục của thầy. Ngoài ra, nó còn bắt tôi ghi vào lịch những ngày giờ học thể dục trong tuần. Bé Elizabeth học cùng trường với anh và cũng thích thầy Steve giống y như anh nó vậy.

Một hôm, trên đường đi học về, nó huyên thuyên kể chuyện. Tôi rất bất ngờ khi nghe nó khoe rằng: “Mẹ ơi, hôm nay con đẩy xe lăn của bạn Tyler vào sân thể dục đó!”. “Con nói gì lạ vậy, bạn Tyler học thể dục sao?”, tôi rất ngạc nhiên. Cậu bé tật nguyền đáng thương, nói còn không được làm sao có thể học môn thể dục được chứ. Tại sao người ta hành hạ cậu bé Tyler như vậy, không thể nào chấp nhận được chuyện này…

Mấy ngày sau, tôi đón các con ở trường sớm hơn mọi khi. Đi một mình dọc theo hành lang, tôi chợt nhìn thấy bóng dáng của con gái tôi trong phòng tập thể dục. Phải rồi, hôm nay chúng có giờ học này. Không để lỡ dịp, tôi tò mò đến nhìn qua cửa lớp.

Ồ, tôi không tin vào mắt mình nữa. Bọn trẻ đang chơi trò chạy tiếp sức. Tới lượt cậu bé Tyler, con gái tôi phóng nhanh đến như con sóc, rồi nó mím chặt môi, ráng sức đẩy chiếc xe lăn của Tyler đến đầu kia của phòng tập mà chẳng quan tâm đến việc Tyler có để ý điều gì đang xảy ra hay không.

Khi xe lăn đến đích, bọn trẻ nhào đến bao quanh chiếc xe lăn của Tyler, hò hét ầm ĩ: “Hay lắm Tyler!”, “Vui không hả Tyler”... Chúng ôm chầm cậu bé và bắt tay Elizabeth.

Tôi không biết Tyler có cảm nhận được những cử chỉ thân thương đó của các bạn hay không? Cậu bé có thích thú hay có niềm vui sướng nào tuôn trào khi gió tạt mạnh vào mặt mình lúc chiếc xe lăn được đẩy như bay hay không? Nhưng điều mà tôi có thể khẳng định rằng những đứa bé trong lớp học đang làm một phép lạ. Bọn trẻ đang thể hiện tấm lòng rộng mở trong thế giới đầy hơn thua tranh chấp này. Chúng đối xử với đứa bé tật nguyền bằng những gì mà chúng mong muốn được người khác đối xử lại. Cũng từ đó, chúng đã tiếp thu được bài học về lòng nhân ái trong giờ học thể dục. Và chính những đứa trẻ cũng đã học được cách cảm thông nỗi bất hạnh của người khác bằng cái tâm hồn nhiên, ngây thơ của chúng.

Mặc dù Tyler không nói được bằng ngôn ngữ bình thường, nhưng lũ trẻ đã cảm nhận được một cái gì đó ở cậu bé, rằng cậu đang đón lấy tình thương yêu mà các bạn dành cho. Trong hoàn cảnh ấy, sự cảm thông chia sẻ là loại ngôn ngữ vượt hơn tất cả mọi ngôn ngữ của thế gian.

Thầy Steve ngồi yên xem mọi việc diễn ra. Tôi trốn sau cánh cửa, và không ai thấy những giọt nước mắt của một người mẹ như tôi lặng lẽ chảy dài khi ngắm nhìn con gái mình và đám trẻ nhỏ vui chơi trong phòng tập thể dục.

Bên cạnh việc dạy cho học trò những môn chơi, việc giữ gìn sức khỏe và tinh thần thể thao, thầy Steve còn mang đến niềm vui trong phòng tập thể dục. Ông gợi cho những đứa trẻ khỏe mạnh, đi đứng, ăn nói bình thường về sự cảm thông trước hoàn cảnh của những đứa trẻ mù lòa, câm điếc. Ông đã xây dựng một cái tháp tình thương.

Tôi mong rằng khi thầy Steve về hưu, sẽ có một phụ huynh nào đó tỏ lời cám ơn chân thành nhất đến thầy, vì thầy đã dạy cho các em hiểu biết nhiều điều, nhận thức được không phải chỉ tập luyện cho bắp thịt rắn chắc, mà quan trọng là phải làm cho trái tim mình rộng mở yêu thương hơn nữa.

(Theo Văn hóa Phật giáo)