Đức Phật nói: “ Ai thành tâm xưng niệm 1 câu : NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT…sẽ diệt trừ hết tội lỗi trong 80 ức kiếp ( 1 ức là 100.000, vậy 80 mà nhân cho 100.000 thì phải nói là rất nhiều; 1 kiếp là 1 đời đã sống ).

Cháu Hạnh từ bệnh viện trả về đến nhà chỉ còn là một bộ xương cách trí, thoi thóp trong hơi thở như một con mèo quặc quẹo sắp sẽ ra đi.



Bé Nguyễn Ngọc Mỹ Hạnh 9 tuổi ( 2010 )

Cha của cháu là Bùi Ngọc Châu 42 tuổi và mẹ là Nguyễn thị Hương 37 tuổi ( bé lấy họ mẹ, tên lót của cha). Cư ngụ Phường 11, Quận Bình Thạnh, TP.HCM

Như mọi ngày bình thường cháu Hạnh vẫn mạnh khỏe vui chơi, nhưng hôm đó vào ngày 08 tháng 9 năm 2010 khoảng gần 11 giờ đêm đang xem Tivi bỗng nhiên Bé bị ngất xỉu. Sau một lúc sơ cứu không hiệu quả gia đình và bà con chòm xóm vội chở đi cấp cứu ở bệnh viện Nhân Dân Gia Định các BS đã chẩn đoán là chứng bệnh “Viêm não nhật Bản” !

Một ngày nằm ở phòng cấp cứu thấy không khả quan, các BS nơi đây cho chuyển bé Hạnh đến bệnh viện Nhi Đồng 2 và được nhập viện vào ngày 09 tháng 9 năm 2010, trong sự thương yêu tận tình chăm sóc của tất cả các Y, BS, hộ lý….

Qua 21 ngày hôn mê sâu, không ăn uống, dù cho nền y học hiện đại cộng với tình thương yêu và dốc hết sức cứu chữa của các Y Bác Sĩ nơi đây, nhưng sức khỏe của Bé Hạnh mỗi ngày mỗi cạn kiệt và suy hô hấp nặng, cuối cùng các BS đành phải bó tay…rút ống dưỡng khí và cho xuất viện về nhà lo phần …..hậu sự.

Hôm đó là ngày 29/10/2010 trước khi gia đình đưa bé về nhà, vị BS Trưởng khoa nhân từ đã nói với Ba mẹ cháu “ Người ta bảo còn nước thì còn tát, nhưng cháu nó đâu còn giọt nước nào nữa mà tát !”

BS còn nói : “Nếu tôi mà có phép nhiệm mầu, tôi cũng phải cứu cháu nhưng rất tiếc….. Chỉ có Phật Trời mới cứu được cháu !”

“ Chỉ có Phật Trời mới cứu được cháu !”…Vâng! Vị Bác sĩ này đã nói đúng !

Cháu Hạnh từ bệnh viện về đến nhà chỉ còn là một bộ xương cách trí, thoi thóp trong hơi thở như một con mèo quặc quẹo sắp sẽ ra đi.

Bà con lối xóm người người đến thăm, ai ai cũng xót xa thương cảm ( nhìn trong nhà giấy báo che hết bàn thờ, tủ rương, hình ảnh thờ lật úp vào trong, cảnh tang tóc mà ta thường thấy khi nhà có người chết).

Ông ngoại cháu đã mua đất xong, mướn người đào huyệt mộ, và đã lo xong hòm, vải, trà khô ….những thứ cần thiết cho hậu sự.

Nhưng mọi việc đổi thay khi tôi (ở cạnh nhà) nghe cháu Hạnh từ bệnh viện trả về cũng qua thăm.

Là một người Phật tử sau khi xem xét cháu Hạnh ( * ), tôi nói với Ba mẹ cháu: “ Nếu anh chị đồng ý tôi sẽ mời Ban Hộ Niệm đến niệm Phật cho cháu, nếu cháu hết số thì sẽ về với Phật, nếu còn phước thì tai qua nạn khỏi”

Ba mẹ cháu đồng ý, thế là tôi gọi điện thoại, một lát có một nhóm Phật tử đến cùng tôi thiết lễ bàn Phật. Sau 1 giờ tụng Kinh Sám hối và niệm Phật hồi hướng cầu nguyện cho cháu Hạnh xong ai nấy từ giã trở về nhà, còn lại những người gia đình, bỗng thấy bé chớp mắt và sau đó cháu mở cặp mắt yếu ớt nhìn mọi người.