"Chánh pháp là phương pháp mang tính khoa học, Không phô diễn hình thức, Không tôn tạo quyền lực, không giáo điều, rất bình đẵng bác ái và đại chúng hướng cho con người đến Chân – Thiện –Mỹ, đến sự giải thoát - giác ngộ".
Tôi rất ủng hộ quan điểm này của anh .
Bây giờ nói đến vấn đề thần thông và đạo đức anh đừng lầm hai khái niệm này.Tu tập thần thông và tu tập đạo đức là khác nhau, không thể chỉ lo tu tập đạo đức mà có được thần thông hay chỉ lo tu tập thần thông mà có đạo đức .Anh nên xem xét lại quan điểm của mình.Tu tập thần thông cũng là một khoa học là một khoa học thì tuân theo nguyên tắc khoa học như A+B=C.Hãy tham khảo thiên ác thần thông http://www.khoahocngoaicam.de/nh%E1%...7n-th%C3%B4ng/
1) Tôi hỏi anh, anh làm sao để có thể nguyên cứu tâm linh nếu anh không phát triển thần thông và các giác quan của các thể cao hơn?Anh dùng cái gì để có thể thấy được điều mình còn chưa biết , hơn nữa anh dùng cái gì để biết điều mình biết là thực hay giả?Tôn giáo mà anh nhận được phải chăng là trực tiếp từ đấng giác ngộ hay do truyền tụng lại?
2)Thiện là gì và ác là gì ?Làm sao anh biết được việc anh làm là đúng là thiện?Làm sao anh có thể bênh vực được chính nghĩa nếu anh không đủ năng lực ?Làm sao anh có thể đứng trên âm dương thiên ác như người phù trợ vô hình không để lại dấu vết nếu không có các quyền năng và trí tuệ?
3)Câu phát biểu cuối cùng của anh "thần thông không giúp ta giải thoát khỏi luân hồi "
Tôi hỏi anh thế nào là giải thoát?Những đặc điểm nào anh cho là của người giải thoát?
Quan điểm của tôi người giải thoát đơn giản là người có thể sống liên tục trong tự tánh tâm khi đã vượt thoát khỏi ảo ảnh của tư tưởng,họ đã dừng lại được tư tưởng .Trong thuật xuất vía tôi có nói qua về các cõi tâm linh thì người đó đạt vào cói nguyên thân không chịu ảnh hưởng của không gian thời gian ,trên cõi trí chịu ảnh hưởng của thời gian ,cõi vía chịu ảnh hưởng của không gian và cõi vật chất.Đứng trên phương diện thân và tâm là không còn khổ về thân và khổ về tâm.Đứng trên góc độ tiến hóa thì sự tiến hóa của họ là đường thẳng là sự học hỏi không ngừng và không mắc lại cùng một sai lầm một lần nữa ,một sự tỉnh thức hoàn toàn và ho mang được toàn bộ sự học hỏi qua các kiếp sống tiếp nếu họ muốn.
Bây giờ mới nói đến vấn đề thần thông và giải thoát:
-Để khỏi khổ đau về tâm thì cần có hai yếu tố TRÍ TUỆ và ĐẠO ĐỨC hóa giải.
Làm sao có thể có được trí tuệ nếu không tự thấy được và không phân biệt được cái gì là thực là giả ,nếu không có các giác quan của các thể tâm linh phía trên(hay khả năng ngoại cảm cao cấp)?Làm sao có được sự thương yêu nếu không hiểu biết?Làm sao có được sự đồng cảm nếu người ta không thấy được tư tưởng của nhau?
-Để khỏi khổ đau về thân:
+Khoa học thực nghiêm chế tạo ra nhiều máy móc để giảm bớt sự mệt nhọc của con người.
+Khoa học tâm linh ảnh hưởng rất lớn đến khoa học thực nghiệm giúp con người khai mở nhiều tiềm năng ,sức sáng tạo và rất nhiều những phát hiện trong tâm linh được đưa ra thực nghiệm.Hơn nữa khoa hoc tâm linh hay vấn đề thần thông giúp con người rất nhiều trong việc giải phóng họ khỏi sự chói buộc đau khổ về thể xác:
Ví dụ : thiết bố sam có thể giúp người ta khỏe mạnh và tránh được tổn thương về thân thể , tumo nội nhiệt giúp người ta chịu được lạnh...hay tu tập về định lực và xuất vía có thể tách thể cảm ra khỏi thân thể để không còn chiu nhưng đau khổ của thân thể khi bị tai nạn bệnh tật.
4)Một bài thuốc hay phải chăng chữa được bách bệnh?Phải chăng cái gì mới lạ anh chưa chịu tìm hiểu và gán ngay cho nó cái từ thần bí ,khó hiểu hay tà đạo để loại bỏ nó?Phải chăng anh coi một pháp môn nào đó là nhất và coi thường các cái khác?
Anh thấy ngay đức phật cũng dùng rất nhiều pháp môn tùy bệnh mà cho thuốc.Những ca thông thường thì dùng cách thức thông thường ,những ca phi thường thì phải dùng cách phi thường.