(ĐSCT) Khi mới sinh ra, chị đã không được lành lặn và bình thường như bao người khác. Chưa một lần tập đi, chưa một lần được ôm những người thân của mình bởi lẽ chị bị liệt toàn thân bẩm sinh. Nhưng, ít ai có thể tin được rằng người con gái không lành lặn ấy lại là một họa sĩ, một hồn thơ trọn vẹn. Điều đáng khâm phục bởi những bức tranh, bài thơ ấy được chị vẽ bằng miệng.

Người con gái ấy là Nguyễn Thị Hồng SN 1980 ở xóm Vỏ, xã Hoàng Lâu, huyện Tam Dương, tỉnh Vĩnh Phúc.

Lên sáu tuổi, Hồng vẫn không hề cử động được tứ chi của mình. Lúc đó Hồng chỉ cố bò lê ra ngoài hiên nhà nhìn chúng bạn chơi đùa mà thèm khát. Càng lớn thì chân tay chị cứ co quắp, rồi liệt hẳn. Suốt ngày chị chỉ có thể nằm trên giường, chăn đắp kín đôi chân, mọi sinh hoạt đều phải có người bế đi. Nhìn chúng bạn chạy nhảy nô đùa đã có lúc chị tuyệt vọng, nghĩ đến chuyện tự tử để mọi người không khổ vì mình nữa.


Hồng lấy miệng lật từng trang thơ của mình

Hồng có một người chị cả tên Vân. Hai chị em yêu thương nhau nhất trong số bốn anh chị em trong nhà. Vì điều kiện khó khăn nên Vân phải vào Sài Gòn làm công nhân.

Thương nhớ chị, Hồng không biết làm cách nào nên phải nhờ người viết thư để gửi tình cảm của mình vào Nam. Không thể viết được, Hồng đọc và nhờ người chép để gửi đi. Nhưng nhờ mãi cũng ngại, Hồng quyết học đọc, viết cho kỳ được.

Vì không thể sử dụng được bút bằng tay, chị phải tập luyện để có thể cầm được bút bằng miệng. Tuy khó nhọc trong việc miệng ngậm bút, dùng mu bàn tay để giữ nhưng chưa lúc nào Hồng thôi quyết tâm học viết. “Nhiều khi miệng đau lắm, cổ mỏi rã rời, cánh tay thì cứ giật giật khiến con chữ cứ méo mó. Mẹ mình xót con lại khuyên thôi con ạ nhưng mình đã quyết tâm nên mẹ đành xuôi theo” - chị nhớ lại.
Và người mẹ đã bật khóc khi đứa con tàn tật của mình đưa cho đọc bài thơ nó viết. Những con chữ khá gọn gàng, sạch sẽ trên nền giấy trắng tinh, khiến cõi lòng người mẹ khổ đau như ấm lại. Nhờ sự nỗ lực của bản thân và những người bạn quanh xóm như: Thoa, Tâm, Thanh cuối cùng Hồng đã có thể đọc, viết được sau hơn một năm miệt mài tập luyện.


Thơ, tranh Hồng viết và vẽ bằng miệng

Vào khoảng năm 2005, chị bắt đầu sáng tác được nhiều bài thơ hay. Chị tâm sự: “Tôi đã nghe đâu đó, người ta nói rằng chỉ cần sự nỗ lực, quyết tâm là sẽ thành công và tôi đã làm được”. Giờ đây, sau những khó nhọc tập viết, chị đã có được hơn 400 bài thơ.

Những bài thơ của chị được làm ra từ cõi lòng mênh mông của một tình yêu cuộc sống. Thơ của chị dễ nhớ, dễ đọc. Tuy chưa có một mối tình nào nhưng trong tâm hồn ấy chị vẫn viết lên những vần thơ yêu thương lãng mạn: “Chiều vàng nhìn lá vàng rơi/Biết anh có nhớ em không mà chờ/Để mà em cứ ngẩn ngơ/Tình anh như gió đến rồi lại đi...”.

Chị đã gửi rất nhiều thơ đi, cũng may mắn một số bài thơ của chị đã được một vài báo sử dụng. Đó cũng là động lực để cho những vần thơ của chị tuôn trào bên chiếc giường thân thuộc, đó cũng là “vườn thơ” riêng của chị.

Không chỉ biết làm thơ, Hồng còn vẽ tranh. Những bức tranh của chị đẹp, chủ yếu là vẽ chân dung và những bông hoa. Cũng như thơ, chị gửi vào tranh những ước mơ của cuộc sống.

Khi hỏi chị có ước mơ gì không? Chị trả lời, thích xuất bản những bài thơ làm kỷ niệm cho cuộc sống bất hạnh của mình. Nhưng nhà chị nghèo lắm, hai mẹ con chỉ sống bằng số tiền 400 nghìn đồng do Hội Chữ thập đỏ của địa phương giúp đỡ mỗi tháng nên ước mơ cũng đành dang dở.

Tuy nhiên, chị vẫn rất lạc quan và hy vọng một ngày nào đó thơ của chị sẽ được xuất bản; sẽ kiếm được tiền để nuôi mẹ già bằng sức lao động của mình. Chị vẫn tin ở cuộc đời và biết hạnh phúc với những gì mình đang có.