Tổng quan:
1/- Cần hiểu đúng và vận dụng đúng 2 từ buông bỏ (≠ vô thủ chấp) để không bị đánh mất nhân duyên mà chúng ta cần nương nhờ để tiến hoá.
“ Với lẽ thật trong vũ trụ, chúng-sanh sanh ra, do nhân duyên níu kéo, chẳng đầu đuôi, cả thảy đều là bố-thí cho nhau, chan sớt chia sẻ cho nhau, đang xin lẫn nhau, mới có cái sống biết, và sống biết tu học".
2/- Cần hiểu đúng cụm từ "buông bỏ pháp (giáo pháp) sau khi vận dụng thành công để thấy được chân lý" và buông bỏ sự níu kéo của vạn pháp thiêu dệt nên lục thức .Bởi vì, pháp do nhân duyên mà sinh và vì vậy cũng tuỳ nhân duyên mà diệt.
"Hỡi các Tỳ kheo, đã hiểu rằng giáo lý chỉ như một chiếc bè, thì pháp (dhamma) các ông còn phải lìa bỏ, huống nữa phi pháp (adhamma), thì lại càng nên xả bỏ biết chừng nào”.
" ...Thị chư pháp không tướng, bất sinh , bất diệt, bất cấu , bất tịnh, bất tăng , bất giảm.(để nhận định rõ mọi sự vật hiện tượng đều không cố định (không tướng) (do nhân duyên hình thành), không tự sinh, không tự diệt, không dơ, không sạch, không tăng, không giảm)" [Trích Bát Nhã Tâm Kinh].
3/- Cần phân biệt cụm từ "buông bỏ Đạo (không nhân duyên) -> vô nghĩa ≠ buông bỏ Pháp (có nhân duyên) -> hữu nghĩa. Trong giáo pháp nguyên thuỷ của Phật học, hành giả đã đi đến nơi tận cùng (ngoài tam giới) Tỉnh-Tịnh-Không, không còn đường (Đạo) để phải đến và phải đi nữa (Như Lai) tức đã đắc đạo. Các vị A La Hán sau khi đắc đạo vẫn phải tiếp tục con đường (đạo) hoằng dương giáo pháp rộng khắp thế gian, ngay cả Đức Phật thích ca lúc còn tại thế, ngày cũng phải trải mình hành đạo cứu độ chúng sanh.
"Hãy ra đi, các tỳ kheo, đem lại sự tốt đẹp cho nhiều người. đem hạnh phúc cho nhiều người. Vì lòng từ bi, hãy đem lại sự tốt đẹp, lợi ích hạnh phúc cho chư Thiên và nhân lọai, Mỗi người hãy đi mỗi ngã. Này hỡi các tỳ kheo, hãy hoằng dương đạo pháp, tòan hảo ở đọan đầu, tòan hảo ở đọan giữa, tòan hảo ở đọan cuối cùng, tòan hảo trong cả hai, tinh thần và văn tự. Hãy công bố đời sống thiêng liêng, cao thượng, vừa tòan thiện, vừa trong sạch. Chính Như Lai cũng phải đi hoằng dương giáo pháp. Hãy phất lên ngọn cờ của bậc Đại Trí. Hãy truyền dạy giáo pháp cao cả. Hãy mang lại sự tốt đẹp cho người khác. Được vậy là các người đã hoàn tất nhiệm vụ."
4/- Cần phải hiểu đúng trọng tâm của giáo pháp của Đức Phật Thích ca Mâu ni, đó là "Khổ và Diệt Khổ", tất cả đều do nhân duyên sinh và cũng tuỳ nhân duyên mà diệt. Tính không thiện không ác chỉ là một pháp nói về phạm vi hành động (Nghiệp) của Thân-Khẩu-Ý mà thôi : nghiệp ác cảm chiêu địa ngục, nghiệp thiện cảm chiêu cõi thiên, nghiệp không thiện không ác hiện tại + nghiệp quá khứ tuỳ duyên cảm chiêu. Tiến xa hơn nữa là Chánh Định Tâm để vượt khỏi Tam giới giải thoát luân hồi.
Phật pháp được phát triển rất rộng rãi từ thời Đức Phật thành đạo cho đến thời vua A Xà Thế. Nhưng sau khi Đại Ca Diếp nhập diệt thì về sau hàng đệ tử thân cận với Đức Thế Tôn chỉ còn lại A Nan mà thôi. Tôn giả tuy lãnh đạo tăng đoàn nhưng tuổi tác mỗi năm mỗi cao. Một hôm nọ trên đường đi, lúc đó tôn giả đã 120 tuổi, Ngài nghe một thầy tỳ kheo trẻ tụng bài kệ rằng:
Nếu người sống trăm tuổi,
Không thấy thủy lão hạc.
Chẳng bằng sống một ngày,
Mà được thấy hạc ấy.
A Nan nghe qua, thấy bài kệ bị tụng sai lầm một cách tệ hại như râu ông nọ cắm cằm bà kia, nên tôn giả bèn lập tức cải chánh. Bài kệ phải tụng như thế này:
Nếu người sống trăm tuổi,
Không hiểu pháp sanh diệt.
Chẳng bằng sống một ngày,
Mà được hiểu rõ ràng.
Thầy tỳ kheo kia nghe A Nan dạy xong liền trở về thưa lại với sư phụ, chẳng dè sư phụ của thầy nổi sùng nói rằng:
- Ông đừng nghe A Nan nói bậy, năm nay A Nan đã quá già thành ra lú lẩn. Ta dạy ông không sai đâu.
Thầy tỳ kheo trở lại đem lời sư phụ nói lại với A Nan. Tôn giả định đi tìm ông ta để hỏi tại sao lại nói những lời ngu si như vậy? Nhưng suy đi nghĩ lại thì con người đã thốt ra lời ấy có nói chưa chắc đã chịu nghe, nên thôi. Một vị trưởng lão ôn hòa như A Nan, một vị thống lãnh giáo đoàn đương thời và nắm trong tay giáo quyền tối thượng mà vẫn áp dụng lối xử sự nhún nhường (im lặng, mặc tẳng).Tuy vậy, một bậc trưởng lão thánh tăng đã 120 tuổi thì việc đời không còn chút lưu luyến, nhưng sau khi gặp chuyện trên lại càng chán ngán cho thế gian. Đức Thế Tôn nhập diệt chưa bao lâu mà có người đã hiểu sai Phật pháp cho nên sau nầy trong giáo đoàn sẽ có những điều tà kiến thì làm sao tránh khỏi. Ta vì Phật tụng lại giáo pháp mà mọi người lại chấp chặt vào kiến chấp của họ chứ không chịu theo đúng pháp mà làm. Vậy ta còn ở lại nơi đây để làm gì? Nghĩ ngợi như vậy khiến tôn giả tự nhiên nhớ đến Đức Phật, rồi liên tưởng đến các vị đại đệ tử Xá Lợi Phất, Mục Kiền Liên…Càng nhớ lại ngày xưa làm tôn giả càng suy tư triền miên:” Ôi! Những vị ấy, như chim bay theo gió, một lúc mà tất cả đã vào cõi thánh. Trong bao nhiêu vị thánh bây giờ chỉ còn mình ta, như rừng cây bị đốn sạch chỉ còn sót lại một cây cổ thụ không đủ che mưa đỡ gió. Cõi nhân gian nầy thật trống rỗng, đã đến lúc ta nhập diệt mà thôi.
Đến thời nay trải qua hơn 2500 năm lịch sử, kinh điển đạo phật đã hơn 6 lần chỉnh sửa lại (kết tập lại), bởi do biên thủ kiến của con người mà ra. Cụm từ buông bỏ đạo (vô nghĩa) do hiểu nhầm từ nội dung của Bát Nhã Tâm Kinh có cụm từ Vô Đạo (không còn phải làm theo Bát Chánh Đạo nữa khi đã nhận ra chư pháp vô tướng).
...Vô Khổ , Tập , Diệt , Đạo , (không còn phải Khổ, không còn những yếu tố gây khổ (Tập) đeo bám nữa, không còn phải lo Diệt khổ nữa, không còn phải tu Bát Chánh Đạo nữa [Trích Bát Nhã Tâm Kinh]