3. Sau khi cùng nhau tu học, bạn hãy chia sẽ lại những thu hoạch của mình để cùng nhau kiến giải
Tuần thứ 1: Thầy hướng dẫn bài tập khử trược, đầu mình chợt nặng lên, khó thở, tức nơi chấn thủy. Cứ tưởng là do phòng tập nhiều người nên mình thở không được, nhưng cả ngày hôm sau đó vẫn còn tương tự rồi bớt dần sau ngày tập thứ 3.
Tuần thứ 2: đọc âm thanh tô-đô lần tập thứ 2: tay đang rít rất khó xoay nhưng khi nghe Thầy đọc lên âm thanh ấy tự nhiên như có 1 lực đẩy tay mình rất trơn, xoay rất nhẹ nhàng.
Trong 1 dịp tham gia Lễ Ngũ bách danh của Đức Quán Thế Âm, mình Làm theo lời Thầy đã dạy: quán ý thu năng lượng từ vũ trụ (2 bàn tay ta là 2 ăng ten thu phát) để làm thân thể vững vàng, cân bằng, tắm mình trong dòng năng lượng pha lê tinh khiết…nhờ vậy mình có thể hoàn thành được 500 lạy. Những khi kiệt sức liền làm theo lời Thầy thì lại thấy người khỏe rất nhiều và nhờ vậy sau 1 đêm lạy mình là người tỉnh táo nhất trong đoàn mặc dù trước đó chẳng bao giờ được quá 40 lạy. Đây là điều kỳ diệu đầu tiên với bản thân mình.
Tuần thứ 3: cảm giác thật khỏe và thoải mái.
Tuần thứ 4: người mệt mõi không tập trung tập được, khi tập cứ nghĩ đến những hình ảnh xấu, ngay cả lúc quán ý thu nhận năng lượng pha lê tròn sáng của vũ trụ thì bỗng xuất hiện 1 người hình thù đáng sợ cũng đang chuyển 1 nguồn năng lượng đen về phía tay mình. Cứ mỗi lần quán ý thu nhận năng lượng là hình ảnh về dòng năng lượng ấy lại xuất hiện, mình hơi sợ nên ngưng tập ngồi nhìn đồ hình. Cứ giơ tay lên trong bài Phật thông công hay chuyển tay lên trong bài âm thanh Tô-đô ta-đa đều bị. Mình nghĩ có thể có cái gì đó đang ngăn cản mình hoặc là do chính cái tâm ma của mình đang khởi lên. Mình hơi hoảng vì nếu ngưng giữa chừng thì đồng nghĩa sẽ bỏ cuộc, thế nên rất muốn chia sẽ với chị Liên nhưng hình như cũng có chướng ngại gì đó mà cứ hết buổi học là mọi người quay quần xung quanh chị.
Suốt trên đường về mình nghĩ lại, có thể lý do cuối tuần về quê Mẹ có ý cản trở và không muốn mình theo học lớp học này vì Mẹ cho rằng tu là chỉ cần ở nhà niệm Phật làm điều tốt là được (mặc dù trước đó Mẹ nghe mình đi học để tu sửa thì rất vui, không hiểu sao giờ tự nhiên lại phản đối mà không biết lý do gì). Mình nghĩ có thể đó chính là chướng duyên mình đang gặp. Tuần đó thật sự vất vả, một mặc vẫn kiên trì tập mỗi sáng nhưng chỉ quán ý quét năng lượng đen xả trả về đất, chứ không dám quán ý thu nhận năng lượng (để tránh khỏi phải nghĩ đến hình ảnh xấu đó), vừa phải sắp xếp về quê 2 tuần liền, lân la nói chuyện với Mẹ, cuối cùng Mẹ đã có phần thuận theo ý mình, không lo lắng, không cản ngăn nữa.
Tuần tiếp theo đã khả quan hơn nhiều, mình thỉnh thoảng thấy lại hình ảnh đó chỉ vài lần rồi mất hẳn. Một lần sau khi tập xong Phật thông công mình ngồi chú tâm nhìn đồ hình thì những màu sắc trên đồ hình dần dần biến mất, rồi đến những đường viền mất dần, cuối cùng chỉ còn thấy khoảng tường phía sau. Nhớ lại lời Thầy lúc tập có thể thấy những hình ảnh trong đồ hình nhưng đừng để tâm vào vì sẽ dễ bị hướng vào 1 căn mà những căn còn lại khó cân bằng. Mình lên lớp chia sẽ với chị Liên thì chị bảo hiện tượng đó bình thường và anh chị đã học lớp 1 vừa rồi gặp rất nhiều. Mình thấy yên tâm và những lần tập sau đó, đồ hình vẫn biến mất nhưng mình không còn sợ, cứ bình tĩnh tập tiếp.
Tuần thứ 6:
Khi tập bài Phật thông công, tay như có 1 lực đẩy khi vẽ vòng tròn hoa sen (lúc chị Liên dùng năng lượng hỗ trợ anh chị ngồi tập kế bên)
Cảm thấy yêu thương mọi người xung quanh hơn rất nhiều. Không phân biệt hay phán đoán người xấu người tốt để ghét thương.
Tuần thứ 7, một việc xảy ra ở công ty làm mình thật sự thấy lạ, cuộc họp với 2 vị sếp kêt thúc với kết quả tốt đẹp sau hơn 2 giờ mà mình không tốn công sức gì nhiều cả. Điều đáng nói là vấn đề này đã kéo dài cả năm nay, gây biết bao phiền não cho rất nhiều nhân viên trong phòng và bản thân mình ngày trước vì muốn thay đổi nó mà không ít lần phải tranh cãi với sếp, có khi tức quá mà phát khóc vì bất lực, không làm được gì dù sự thật rõ ràng ra đó nhưng ai cũng cố tình lẫn tránh những ý muốn của mình đưa ra. Nhưng không biết sao lần này mình đặt lại vấn đề cũ thì 2 người ấy bỗng tự phân tích rồi đưa ra những giải pháp như những gì mình mong đợi, và còn thêm một số quyết định mà vượt qua sự mong đợi của mình, chuyện mà “có nằm mơ mình cũng không dám nghĩ tới”. Suốt tối hôm đó cảm giác phấn chấn vô cùng, sáng hôm sau mang kết quả kể lại thì ai cũng thấy khó tin vì cả năm nay chuyện đó đã gây tranh cãi không biết bao nhiêu lần mà giờ tự nhiên kết quả đến một cách nhẹ nhàng bất ngờ như thế. Đến lúc đó mình mới nhớ Thầy đã từng nói khi năng lượng ta tròn đều, hướng tâm Chân – Thiện – Mỹ thì sẽ hóa giải được rất nhiều thứ.
Đắc nhân tâm vạn sự ắc toàn tâm
Thất nhân tâm nhất sự ắc nghịch tâm.
Về gia đình, bỗng nhiên dạo này mình thấy anh chị em vui vẽ hơn, tối đi học về nhà không thấy thằng em út ngồi chơi game như hằng ngày mà đọc tin tức hoặc có khi mấy chị em ngồi chơi đùa với mấy đứa nhóc nhỏ hàng xóm. Mình thấy nhẹ người hẳn. Một buổi sáng trước khi đi làm mình xuống nhà gọi út dậy ăn sáng vì 8h rồi, chỉ gọi như thông lệ vì lo lắng thôi chứ biết kết quả sẽ giống những lần trước - nó chẳng bao giờ nghe, thường phải gần 10h mới chịu ngồi dậy khỏi giường, có khi còn cự nự và quát lại vì bị phá giấc ngủ, nên lâu rồi mình không thèm để ý luôn. Lần này tự nhiên ứng khẩu gọi rồi vô cùng ngạc nhiên là cậu ta lẽo đẽo đứng dậy đánh răng rửa mặt một cách nhẹ nhàng và dạo này không còn thức tới 1, 2 giờ sáng chơi game nữa.
Tuần thứ 8: Phát hiện ra căn bệnh viêm mũi dị ứng dạng mãn tính của mình hơn 5 năm nay tự nhiên biến mất. Vì không để ý nên cũng không nhớ hết bệnh lúc nào. Tình cờ buổi sáng đến công ty mình vui vẻ cười chào mọi người từ ngoài vào, họ bảo sao dạo này thấy mình khỏe khoắn tươi tỉnh vậy. Từ thời điểm phát hiện đến khi viết bài chia sẽ này mình để ý xem có phải hết thật không thì quả thật chỉ còn khoảng 10% lúc trước.
Ngay cả chứng bệnh đau đầu về chiều giờ cũng đột nhiên hết gần 70%.
Thích ăn rau cải hơn, nghe mùi thịt cá là cảm thấy tanh, nhìn vào thì thấy ghê ghê, thỉnh thoảng vẫn phải ăn nhưng không cảm giác ngon miệng. (Trước đó nghe lời Mẹ nên ăn chay mỗi tháng 4 ngày, nhưng đến ngày chay là mong cho mau qua ngày để được ăn thịt cá vì thèm đủ thứ).
Thấy yêu thương mọi người hơn, tình thương này hình như xuất phát từ tâm nhiều hơn trước nên cảm giác có sự lan tỏa rất lạ, không giống như trước đây, chỉ là phát từ ý nên khi phát ra dù không giả nhưng lại cảm thấy có cái gì đó gượng gạo.
Tuần 9, sau khi lên lầu 2
Ngày đầu tiên cảm thấy tay có gì đó châm chít râm rang, người nhẹ nhàng và thoải mái.
Ngày thứ 2: khi anh Kiên ngồi phía trên đang phát ý hỗ trợ anh Hùng cuối lớp thì tay mình xoay một cách nhẹ nhàng, giống như trượt trên 1 lớp gì đó rất trơn, không còn cảm giác 2 tay chạm vào nhau. Lần sau khi chị Liên hỗ trợ thêm cho 1 anh chị ngồi phía trước, lúc đó mình đang tập bài phật thông công, tay tê rần lên thấy rõ, lòng bàn tay (nhất là tay trái) nóng lên từng đợt.
Lần đi Dinh Độc lập vừa rồi, cảm giác nhẹ nhàng, khi phát ý thu năng lượng từ vũ trụ vào bách hội, chuyển xuống gáy, xuống lưng, đang ngồi hơi khom lưng thì như có 1 lực dựng người từ từ thẳng dậy, cảm nhận sống lưng như 1 cây trụ chống thẳng đứng trong người làm toàn lưng căng cứng.
Sau khi đồng tâm ở nhà thờ Đức Bà thì ngực mình tức và khó thở (nhiều nhất ở khu vực chấn thủy). Chị Ngọc Anh hướng dẫn mình thu năng lượng về làm tròn, cân bằng lại. Sau 3 lần tác động vào chấn thủy, không còn thấy khó thở nữa.
Hít khí vào bài phật thông công không còn cảm thấy hơi thở đưa xuống giữ ngay ngực nữa vì nó quá nhẹ.
Ngày tiếp theo (17/12): Trưa hôm đó đã không kềm được nên đã nổi tâm sân đối với đồng nghiệp, dù chưa phát ra tiếng hay thể hiện qua hành động nhưng ngay lúc cái sân nổi lên tự nhiên thấy tức ở khu vực chấn thủy như cảm giác đang giữ 1 lượng khí rất lớn ở đó không thoát ra được, rồi chuyển xuống đau ở bụng, phải ngồi quán ý cân bằng lại thì sau hơn 1 tiếng mới hết đau. Buổi tối đến tập thì không tập được Tô-đô Ta-đa như bình thường, tay xoay rít và âm thanh đọc ra cứ vấp liên tục.
Tuần cuối: Sau khi tập xong chị Liên hướng dẫn mọi người phát ý hướng nguyện cho cữu huyền thất tổ, mình tập trung nhìn vào đồ hình, mọi thứ xung quanh tối hẳn và mọi người trước mặt như biến mất, đồ hình thì sáng lên nhìn rõ màu sắc hơn bình thường. Cả chị Liên và anh Kiên cũng biến mất, chỉ còn thấy 2 bàn tay của anh chị sáng vàng rực lên chuyển động trong không gian.